Trăng quê
Thơ: Phan Thế Cải
Núi Nầm như rồng xanh
Đêm phủ màn sương bạc

Vầng trăng hiện bao giờ
Quyện mùi hương man mác
*
Tôi như con nai lạc
Giữa mênh mông ánh vàng
Cỏ cây cùng sông nước
Nguyên sơ thuở hồng hoang
*
Vời vợi giữa không gian
Đĩa ngọc trời muôn thưở
Phép mầu nhiệm vô hình
Gieo tình yêu bất tử
*
Tiếng cuốc kêu khản cổ
Bạn đâu rồi cuốc ơi
Thương người đi biệt xứ
Bao mùa trăng chia phôi
*
Núi Nầm không mồ côi
Vầng trăng không đơn lẻ
Sao mắt tôi lệ nhoà
Trông trăng nhớ người xưa
*
Đường thôn thơm hoa khế
Đom đóm bay khắp đồng
Lúa xanh thì con gái
Gội trăng vàng mênh mông
*
Núi Nầm ngủ ngon không
Tôi thức cùng trăng đấy
Ngắm vầng trăng đêm rằm
Hồn quê đang trổi dậy.. |